• Yêu Thương Và Phục Vụ

WHĐ (18.04.2024) – Thánh Gioan Phaolô II thích nhắc nhở các nhóm khác nhau mà ngài có dịp gặp gỡ rằng: “Hãy là chính mình!” Nhiều bạn trẻ, nhiều cặp vợ chồng, và nhiều tu sĩ nam nữ trên khắp thế giới đã được nghe lời nhắc nhở quan trọng này. Lần đầu tiên tôi nghe những lời này của ngài là dịp Ngày Giới trẻ Thế giới năm 1993 tại Denver, Hoa Kỳ. Đó quả là một thời gian tuyệt vời, đầy hy vọng, và những lời của Đức Gioan Phaolô II đã chạm vào trọng tâm của điều mà chúng ta rất dễ quên.

Thiên Chúa mời gọi mỗi chúng ta đón nhận và chu toàn bổn phận mà Ngài đã ủy thác cho mình. Do đó, ơn gọi của chúng ta xác định cách chúng ta hiện hữu trên trần gian, hình thành và định hình mọi khía cạnh trong cuộc đời chúng ta. Mẹ Têrêsa Calcutta nhận thức rất rõ điều này.

Trong nhiều dịp khác nhau, tôi được tháp tùng MẹTêrêsa trong những chuyến Mẹ thăm Hoa Kỳ. Có nhiều người nói với Mẹ rằng: Họ muốn giống như Mẹ bằng việc đi đến Calcutta và chăm sóc những người nghèo nhất trong số những người nghèo ở đó. Trong những lần như thế, Mẹ Têrêsa luôn đưa ra câu trả lời giống nhau:

Bạn đừng đến Calcutta. Vì đã có một Mẹ Têrêsa rồi. Bạn phải làm điều mà Chúa Giêsu muốn bạn làm, bạn phải đến nơi mà Người muốn bạn đến, và thực hiện điều đó với tình yêu lớn lao. Tôi chỉ đang làm điều mà Chúa Giêsu muốn tôi làm mà thôi”.

Cuộc đời đầy gợi hứng của các vị Thánh có thể thúc đẩy chúng ta muốn trở nên giống như các ngài, nhưng thay vào đó, như Mẹ Têrêsa cho biết, cuộc đời của các vị Thánh khuyến khích chúng ta nói lời “xin vâng” với tất cả những gì mà Thiên Chúa muốn nơi chúng ta. Đây là bài học hết sức quan trọng chúng ta cần nắm bắt và ghi nhớ.  Theo lẽ thường, những người mong muốn leo lên đỉnh cao của sự hoàn thiện về mặt tâm linh thường cố gắng áp dụng đời sống cầu nguyện mà họ ngưỡng mộ nơi người khác. Các chủng sinh là một trường hợp điển hình, khi họ thường rơi vào cám dỗ này, đó là trong sự háo hức muốn làm vui lòng Chúa, họ thường chất lên mình đủ loại gánh nặng mà Chúa Giêsu chưa từng yêu cầu họ mang vác.

Trong một dịp giảng tĩnh tâm tại một chủng viện, tôi đã chia sẻ với các chủng sinh đang trong giai đoạn đào tạo như sau: “Nếu sau khi chịu chức linh mục, anh em  định sống nhờ khoai luộc với một chút rượu vang đỏ, thì hãy dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình trong tòa giải tội! Nhưng đừng làm như vậy, vì chúng ta đã có Thánh Gioan Vianney rồi! Những gì có hiệu quả ở Pháp vào thế kỷ XVIII có thể sẽ không có tác dụng ở Hoa Kỳ trong thế kỷ XXI. Thay vào đó, tại sao bạn không trở thành một linh mục quản xứ thánh thiện như Chúa Giêsu muốn bạn trở thành?”

Tự do trong Chúa

Một chân lý thiết yếu và quan trọng của đời sống thiêng liêng đó là Thiên Chúa biết rõ chúng ta hơn chúng ta biết về chính mình. Chúng ta không có trách nhiệm về việc mình sẽ trở thành ai đó, cho dù mẫu người đó hấp dẫn đến đâu, vì Thiên Chúa đã có một chương trình riêng cho mỗi người chúng ta. Từ đời đời, Thiên Chúa biết từng người mà Ngài dựng nên và Ngài biết rõ chúng ta hơn bất kỳ ai khác. Trách nhiệm lớn nhất của chúng ta là để cho thần khí của Thiên Chúa định hình chúng ta theo kế hoạch thần linh của Ngài. Cuộc sống sung mãn, dồi dào mà Chúa Giêsu hứa sẽ chỉ nên hiện thực khi chúng ta trở thành người mà Thiên Chúa muốn chúng ta trở thành.

Chúng ta phải luôn quy phục Thiên Chúa. Đây chính là ý nghĩa của việc chết đi cho chính mình. Chỉ có điều này mới cho phép chương trình của Thiên Chúa đạt đến mức trọn vẹn. Bất cứ khi nào chúng ta cố gắng nắm quyền kiểm soát và nói với Chúa về mẫu người mà chúng ta nghĩ mình nên trở thành, thì rốt cuộc, chúng ta sẽ chán nản, thất vọng, và thậm chí có thể bất an.

Tôi không bận tâm rằng tôi không phải là thánh Gioan Vianney, Padre Pio, Maximilian Kolbe hay Josemaría Escrivá. Mặc dù hết sức ngưỡng mộ cuộc đời của các Thánh nam nữ trong gia đình đức tin, nhưng tôi không phải là các ngài và các ngài không phải là tôi. Niềm hy vọng duy nhất của tôi là những nhân đức thu hút tôi trong cuộc sống của các ngài có thể sinh hoa kết trái trong cuộc sống của tôi, khi tôi trở thành người mà Thiên Chúa muốn tôi trở thành.

Về phần mình, tôi thấy điều này mang lại sự tự do tuyệt vời. Tôi thừa nhận rằng tôi từng có chút khó chịu khi thấy mình không thể trở thành một người tuyệt vời như tôi hình dung, và giờ thì tôi bật cười khi so sánh con người đó với con người thực mà Thiên Chúa đang giúp tôi trở thành. Tôi sẽ không bao giờ học được những điều Thiên Chúa tiếp tục dạy tôi về bản thân qua phiên bản siêu nhân trong trí tưởng tượng của mình. Với sự sẵn sàng mỗi ngày để tuân theo kế hoạch của Thiên Chúa, chúng ta sẽ tìm thấy sự tự do và bình an đích thực.

Tôi đã học được rằng kế hoạch của Thiên Chúa tuyệt vời hơn nhiều so với bất cứ điều gì tôi có thể nghĩ ra cho mình. Sự thôi thúc muốn trở nên giống những người mà chúng ta ngưỡng mộ có thể là một trở ngại lớn cho đời sống tâm linh của chúng ta. Ơn gọi hoặc bậc sống của chúng ta phải định hình đời sống cầu nguyện và thực hành tâm linh của chúng ta. “Hãy cầu nguyện như bạn là” là cách thức đơn giản để ghi nhớ điều này: Tôi không phải là bất kỳ ai khác nhưng là chính tôi.

Vì vậy, hãy cầu nguyện như bạn là chứ không phải như bạn mong muốn hoặc nghĩ rằng bạn nên trở thành. Hãy luôn trung thành với bậc sống của bạn. Trong những hoàn cảnh dường như rất đời thường của cuộc sống, điều phi thường và bất ngờ nhất có thể xảy ra: Bạn trở thành một vị thánh!

Lời cầu nguyện

Lạy Chúa,

Con thường lạc lối trong cuộc sống, nhưng nhiều vị Thánh cũng vậy,

là những người con yêu quý của Chúa, các Thánh đã tận dụng ân sủng như chiếc la bàn đáng tin cậy của mình.

Dù bất toàn nhưng các Thánh vẫn giữ đức tin trọn vẹn nơi Chúa.

Con cũng cố gắng để duy trì sự vững vàng và tình yêu giống như thế.

Con dâng lời cầu nguyện này tới tất cả các Thánh là những người đã đến đích trước con và dọn đường dẫn đến sự công chính.

Xin các Thánh hướng dẫn con đến một nơi sáng láng

nơi mà con có thể hít thở lòng thương xót của Chúa.

Amen.

Nt. Anna Ngọc Diệp, OP

Dòng Đa Minh Thánh Tâm

Chuyển ngữ từ: franciscanmedia.org (04. 2024)

  • Hình ảnh